Việc Marcus Rashford chuyển sang Barcelona tưởng chừng sẽ giúp anh thoát khỏi áp lực từ Manchester United, nhưng thực tế không phải vậy.
Ngay sau khi tiền đạo người Anh khởi đầu ấn tượng tại Camp Nou, cựu danh thủ Paul Scholes lại công khai thừa nhận “tôi không thể hạnh phúc cho thằng nhóc đó được”. Đây là một phát biểu gây sốc, phản ánh nhiều hơn về góc nhìn của Scholes so với bản chất con người Rashford.

Trong một podcast cùng Nicky Butt và Paddy McGuinness, Scholes gọi thái độ của Rashford khi còn ở Old Trafford là “đáng xấu hổ”, cho rằng anh “không cố gắng” và “muốn ra đi nên đi bộ trên sân”. Ông thậm chí nhắc đến vụ Rashford đến muộn hai phút trước trận đấu của Barcelona mới đây rồi bị đẩy lên ghế dự bị, đặt câu hỏi mỉa mai: “Bây giờ vẫn còn có người ngủ quên sao?”.
Sự thật về vụ việc ở Barcelona đã được báo chí giải thích rõ: Rashford chỉ trễ hai phút do sự cố điền mẫu điện tử, không bỏ lỡ bất kỳ phần chuẩn bị nào và còn kiến tạo bàn thắng trong chiến thắng trước Valencia sau khi vào sân. Đây hoàn toàn không phải “sự tái phạm” như Scholes mô tả.

Cũng không thể phủi bỏ thời gian tại Old Trafford khi anh chơi bóng với lưng, vai, bàn chân đều trong tình trạng chấn thương để phục vụ Manchester United, trở thành cầu thủ ra sân nhiều nhất dưới thời Mourinho và Solskjaer, rồi tiếp tục cống hiến cho HLV Erik ten Hag. Nói rằng Rashford “bỏ rơi Man United” dường như là nhận định phiến diện.
Điều trớ trêu là ở tuổi 27, đúng bằng Rashford hiện nay, Scholes từng từ chối ra sân trong một trận League Cup vì bất mãn với việc chỉ được đá 13 phút trước đó. Ông bị phạt hai tuần lương và về sau phải thừa nhận đó là “sai lầm lớn nhất sự nghiệp”. Khi ấy, Scholes không còn là “cậu bé” và cũng phải chịu trách nhiệm cho hành động của mình.
So sánh hai trường hợp cho thấy vấn đề không nằm ở cầu thủ mà ở môi trường. MU năm 2001 của Sir Alex Ferguson sở hữu mạng lưới hỗ trợ vững chắc; còn MU năm 2025 là một CLB ngập trong tranh cãi và văn hóa tiêu cực.

Scholes có quyền nêu quan điểm, nhưng với vị thế một huyền thoại và một chuyên gia bình luận, ông cũng cần dùng tiếng nói của mình một cách công bằng, nhất là trong bối cảnh Man United đang khủng hoảng niềm tin. Việc “vạch lỗi” một cựu cầu thủ từng là biểu tượng CLB nhưng bỏ qua đóng góp của anh dễ khiến dư luận hiểu sai.
Marcus Rashford có thể mắc sai lầm, nhưng anh xứng đáng nhận được sự đánh giá cân bằng và cảm thông, điều mà Paul Scholes, hơn ai hết, từng rất cần trong chính sự nghiệp của mình.